Sau những ngày oi nồng nắng dữ, một chiều tháng Tám miên man gió mát, Hà Nội dịu dàng đằm thắm hơn với những màn mưa trong khiết, rơi trước những mái hiên buồn lặng lẽ.
Hà Nội với mùa thu hoa sữa ngạt ngào rơi, mùa đông đất bắc hiu hiu gió lạnh, mùa xuân về sắc hoa tràn mọi nẻo... còn mùa hè như vẫn đang là một ẩn số . Có chăng Hà Nội khi hè về cũng như con gái tuổi đôi mươi thầm kín, dịu dàng nhưng lại khó chiều, đỏng đảnh, giận hờn vu vơ.
Mưa Hà Nội ào ạt đến nhanh như những nốt nhạc viết vội của người nghệ sĩ đa sầu đa cảm. Những hạt mưa tròn tí tách rơi gieo vần trên vạt cỏ mềm, đọng lại trên những vòm lá xanh mơn mởm đem lại sự sống cho vạn vật đang khô mòn vì nắng. Rồi khi phố lên đèn, dường như mưa khoác lên mình tấm áo đủ màu sắc sặc sỡ để hòa vào nhịp sống về đêm nơi Hà Thành. Đôi lúc ta chợt ước được là hạt mưa trong mát, lắng lòng lại để cảm nhận cuộc sống đang trôi,... Phải chăng đó chính là dấu ấn riêng của mưa Hà Nội...
Viết bình luận
Bình luận